Khi tỉnh giấc nơi một ngày mới, cảm giác tiếc nuối hương vị của ngày hôm qua vương vấn tôi. Vậy là, ngày hôm qua đã qua thật rồi, một phút giây lao xao, một nỗi buồn vu vơ, một sự cố gắng đến mệt mỏi... Một năm đi qua cũng giống như một ngày vậy: nuối tiếc và nhớ nhung. Nhưng dường như vẫn không thể phủ nhận nhen nhóm niềm mong chờ, háo hức với ngày mai, với tháng năm phía trước. Đêm qua, tôi về nhà muộn. Những hạt mưa bụi lất phất dưới ánh đèn đường vàng. Tôi nghĩ đến một câu thơ của bạn tôi: "một, hai, ba chúng ta cùng bay qua bầu trời nhé!". Có phải những hạt mưa đang rủ nhau vậy không? Có phải mùa Xuân đang trở về đấy không? Tôi mỉm cười một mình thích thú như vừa phát hiện ra một điều gì tuyệt lắm. Tất nhiên là tuyệt rồi. Xuân mà!
Xuân về rồi đấy! Kí ức về tuổi thơ quanh tôi rất đậm. Kí ức về những dấu yêu trong tôi rất sâu. Tôi đã có bao nhiêu những mùa xuân nồng nàn đến thế! Có mùa xuân nào chiếc cầu cong mà dài quá! Tôi chạy mãi, chạy thật nhanh về phía đầu kia của cầu. Mẹ đang chờ tôi. Mẹ đã hứa rồi, mẹ sẽ cho tôi chụp ảnh và gửi cho bố xem. Tôi cố gắng không được ngã nữa, vì quần áo rất mới, rất đẹp. Thích nhất của một ngày trong Xuân là khi tôi được mặc những bộ quần áo mới, mẹ đi xin những mảnh vải thừa ở hiệu may gần nhà về cắt và khâu cho tôi, chiếc mũ len, chiếc áo len mẹ đan... Tất cả đều được làm bởi bàn tay của mẹ. Thứ khiến tôi thích thú nhất là những quả bóng bay xanh, đỏ, tím vàng... sao chúng lại hấp dẫn tôi đến thế chứ?! Có lẽ vì không ít lần tôi đã làm bay mất chúng. Tôi để tuột tay, tôi để quên, tôi làm cho chúng nổ tung.
Tôi cũng nhớ mùa xuân năm tôi học lớp 2. Cả một triền đê xanh mơn man, cơ man nào là cỏ bát ngát, nhìn dịu mắt. Tôi nô đùa cùng lũ bạn cười nắc nẻ, trêu những con gà khiến chúng vỗ cánh quàng quạc thỉnh thoảng lại rụng một cái lông gà bay phất phơ trong gió, trêu con Vàng nhà tôi, hết đứa này đến đứa khác trèo lên lưng nó mà phi như phi ngựa. Đến tối thì đứa nào, đứa đấy tranh nhau ngồi quanh nồi bánh chưng luộc chung mấy nhà. Nhưng cuối cùng thì ngủ khì luôn. Thời gian đó, những đêm giao thừa chỉ có hai mẹ con, bố đi vắng xa nhà. Tôi len lén lấy hết sức bình sinh ngoan ngoãn, không nghịch ngợm lung tung để mẹ làm hết mọi việc cần thiết và rồi mẹ sẽ cho tôi viết thư cho bố. Hồi đấy thì chẳng biết nhớ bố gì cả. Nhưng viết thư rồi mà khoe với lũ bạn thì tự hào biết mấy!
Xuân cứ đi rồi trở lại. Mỗi mùa Xuân là một mùa khác, mỗi mùa qua là một tôi khác. Xuân về, tất nhiên là Tết đến rồi. Những ngày lễ Tết lúc nào cũng thật hay, thật thích. Ngày nào cũng được chơi suốt, chơi triền miên. Nhặt những quả pháo sót, rụt rè đốt. Tiền mừng tuổi đem hết mua bưu ảnh, mua chun, bi xanh đỏ... tết chun thành một con rết thật dài... bi xanh đỏ để trong một cái lọ thỉnh thoảng lại xúc xắc, xúc xắc... ngắm cũng đă thích rồi… huống hồ gì khi chơi còn được thắng ra bao nhiêu.
Rồi những trò chơi đó cũng xa tôi, niềm vui với Xuân là một đêm giao thừa, đạp xe đạp long rong ngoài đường để cho sương, cho mưa, cho hương trầm bám riết tôi. Một cảm giác rất lạ không thể diễn tả. Hình như là nhẹ bẫng, hình như là trong veo. Một Xuân xao xuyến, ngây ngất. Có phải Xuân đã trở lại đấy không? Bạn hãy ước một điều gì đấy đi nào!