Xuyên qua những khoảng mây vàng rực của ngày nắng lửa, Sơn thấy mắt mình hoa lên và đôi cánh chao nghiêng rã rời. Tiếng đập cánh mệt mỏi và đuối sức. Cả thân người muốn nhao về phía trước nhưng đôi cánh dường như sắp không cất nổi để bay lên. Sơn rùng mình nhìn những quầng lửa giăng khắp khoảng không. Một cơn gió ào qua, lửa liếm khắp mặt đất. Hoa phượng cháy bập bùng như lửa trong khoảnh khắc dữ dội. Sơn đang ở bên Tuyết, trên một cành hoa rực rỡ. Những đám lửa cuồn cuộn ngút trời khiến cho những chiếc lông vũ của Sơn như sắp cháy sém. Bỗng một tràng súng khô khốc và tàn độc vang lên, đất trời mịt mù, tăm tối. Sơn quay cuồng trong khói lửa. Mắt Sơn nhòa đi. Máu! Máu trong hình hài của những đóa hoa bung nở đau đớn. Một chiếc lông trắng muốt của Tuyết bay là là trong không trung rồi rớt rơi dưới cỏ. Rồi đất trời trở về bình lặng như vốn có. Sơn chợt bừng tỉnh. Sơn gọi Tuyết. Tiếng gọi đập vào vách núi rồi dội lại. Sơn điên cuồng lao đi trong vô vọng. Những tiếng kêu rút ruột thả vào trời xanh. Sơn lao lên tầng cao, dáo dác kiếm tìm rồi lại sà xuống mặt đất bới chiếc lông của Tuyết vương vào cỏ.
Chỉ còn là một khoảng trống rỗng. Chưa bao giờ Sơn tin là Tuyết đã chết. Sau giây phút hãi hùng của định mệnh, Tuyết đã giạt đến chốn nào? Sơn đã mải miết bay qua bao mùa nắng mưa để mong ngày đoàn tụ. Chiếc lông mềm mượt của Tuyết vẫn đây như một sự hiện hữu. Nó mơn trớn, vuốt ve, nó dịu dàng quá đỗi. Nó mỏng manh như hơi thở của Tuyết. Nhiều khi Sơn giật mình tỉnh giấc mơ. Bóng Tuyết nhòa đi. Những giọt âm thanh đau đớn của biệt ly vút lên rồi tan vào trời đất.
*
Tai họa gì vừa ập xuống? Sao mình lại nằm đây? Toàn thân nhức nhối. Một giọt máu từ thân mình trào ra. Tuyết nhìn vào vết thương. Một chiếc lông vũ đã rơi từ đó. Tuyết cảm nhận rõ nỗi đau cắt da cắt thịt. Đầu óc váng vất, chao đảo. Tuyết muốn cất cánh bay lên nhưng không thể. Đôi chân run rẩy và đôi cánh rã rời. Tuyết nghe có tiếng bước chân nặng nề của ai đó. Có vật gì thật lớn khua trên cỏ thành những cơn sóng thần. Tuyết vội lê người nép vào một búi cỏ. Không dám thở. Tim gần như ngừng đập. Tuyết nhắm nghiền mắt, chắp đôi cánh nguyện cầu. Sự nguy hiểm tiến đến mỗi lúc một gần. Nếu lúc này động đậy, dù chỉ là phả ra một hơi thở lẫn vào trong gió, thì sự sống sẽ kết thúc ngay. Sơn ở đâu? Chưa bao giờ Tuyết sợ hãi và cô độc nhường này. Tuyết muốn khóc nhưng không dám khóc.
Cuối cùng bước chân ấy cũng xa dần. Đám cỏ lặng lẽ trong tủi hờn sau một cuộc cưỡng bức thô bạo của bàn chân. Những lá cỏ dập nát, không nói. Chúng im lặng cảm nhận nỗi đau của nhau. Lá cỏ rũ thân phủ kín, Tuyết kiệt sức, thiếp đi trong hoảng loạn.
*
Đến hôm nay mà Sơn vẫn thấy mùi khói súng khét lẹt đâu đây. Sơn thấy tức ngực, buồn nôn. Nó là mùi của chia lìa, của ám ảnh, chết chóc. Không! Tuyết không thể chết. Nếu chết hẳn Sơn đã tìm thấy xác. Đằng này, Tuyết biến mất. Như tan vào khoảng không, chẳng để lại một dấu vết gì. Chỉ có chiếc lông của Tuyết đâm vào lòng Sơn niềm nhoi nhói. Như vậy, rất có thể Tuyết bị người ta bắt mất rồi. Trong đầu Sơn là hình ảnh một chiếc lồng chim sơn son rất đẹp. Tuyết ngồi trong đó, ủ rũ âu sầu, nước mắt lã chã rơi. Đến một ngày, nàng không chịu nổi sự cô đơn của cảnh giam cầm, nàng gục xuống và chết trong tuyệt vọng. Nghĩ đến đó, mồ hôi Sơn túa ra, lạnh ngắt. Sơn không thể để cho nàng phải chịu cảnh khổ sở như vậy được. Dù thế nào, bằng mọi giá, dù cho phải đánh đổi cả mạng sống của mình, Sơn cũng phải tìm thấy Tuyết, phải cứu nàng thoát khỏi cái địa ngục trần gian. Sơn giang đôi cánh rộng, mạnh mẽ sải những đường bay dứt khoát, dấn thân vào một cuộc kiếm tìm. Bình minh và hoàng hôn trải rộng, long lanh trong đáy mắt. Từ gốc cây phượng già, nhân chứng của cuộc chia ly, Sơn mải miết bay về phía Đông. Đó là nơi mặt trời mọc, là nơi gió xuân tràn về…
*
Tuyết đã cất cánh bay lên được. Tuy rằng đang rất yếu, nhưng Tuyết phải bay lên để tìm Sơn. Đám cỏ vẫy vẫy tay từ biệt. Từ hôm qua đến giờ, nó vẫn không nguôi rầu rĩ. Có lẽ, từ nay, đám cỏ sẽ trở thành câm lặng. Lời của cỏ, sẽ chẳng còn ai nghe được nữa. Tuyết bay về cây phượng vĩ. Những cánh hoa tan tác như máu. Tuyết gọi Sơn. Nhưng chỉ có tiếng Tuyết tan vào gió. Tuyết gào khản cổ. Tiếng Tuyết đặc lại thành từng giọt máu rơi xuống lẫn vào những cánh phượng ngập lối đi. Tuyết không cầm được nước mắt. Đã tự nhủ lòng phải mạnh mẽ lên vậy sao cứ yếu mềm. Tuyết đã chao liệng từ bình minh sáng tươi tới hoàng hôn tăm tối nhưng vẫn chẳng thấy bóng Sơn đâu. Tuyết đã lắng tai nghe, đã dường như nín thở để cảm nhận tiếng Sơn dù có mơ hồ vang lên đâu đó. Nhưng bặt tăm. Tất cả chỉ là những tiếng u u của gió. Tuyết run rẩy nép vào tán lá. Đêm đã buông. Hoang sơ và cô độc.
*
Tuyết đã bay về hướng mặt trời mọc. Tuyết có linh cảm là Sơn đang ở đó. Dù có phải bay tới tận cùng trái đất, đôi cánh xác xơ dấu bụi đường, dù cho chỉ còn là một hơi thở mỏng manh, Tuyết vẫn bay về nơi ấy.
Mặt trời cáu bẳn và rát bỏng. Tuyết như bay trên sa mạc. Từng nhịp cánh chậm chạp, gắng gượng. Hơi nóng bao phủ thân thể. Tuyết cảm thấy mình sắp thành ngọn đuốc. Những chiếc lông có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Tuyết vội vã sải cánh luồn vào một đám mây. Hi vọng có thể nương náu ở đó trong chốc lát.
Từ trong đám mây bay ra, Tuyết thấy cơ thể nhẹ bẫng. Không cần phải đập cánh, Tuyết vẫn phiêu du giữa lồng lộng trời xanh. Tuyết nhắm mắt, hít một hơi thật sâu cho lồng ngực căng ra, ôm trọn hương thơm thanh sạch và trong trẻo. Những đám mây trắng xốp bồng bềnh, dập dìu trôi qua. Tuyết chợt nhận ra heo may. Heo may giăng trên đôi cánh của Tuyết như những sợi tơ. Đan vào lòng nỗi niềm vấn vít.
Tuyết đã bay tới mùa thu. Tuyết hỏi một đàn chim đi chơi xa về Sơn. Họ có gặp Sơn trên bầu trời mùa hạ không. Họ lắc đầu. Vậy bầu trời mùa thu? Họ mỉm cười. Thu ngập ngừng vừa đến.
Ừ nhỉ! Tuyết vừa bay tới mùa thu. Tuyết không gặp Sơn trên bầu trời mùa thu. Heo may làm lòng Tuyết khắc khoải. Rồi heo may sẽ kéo gió mùa về.
*
Sơn mải miết với những đường bay dài vô tận. Sức trai khiến Sơn bay đi mà không hề mệt mỏi. Hình bóng Tuyết cứ ẩn hiện chập chờn trong những dải mây xô đuổi nhau về một góc trời. Sơn cứ bay theo bóng Tuyết, rồi vầng mây bị gió thổi tung ra rắc khắp trời. Bóng tuyết tan đi trong sự hẫng hụt, nuối tiếc của Sơn. Đôi cánh xót xa lại đắm chìm trên những cung đường hun hút.
Sơn lặng lẽ bay qua những khu rừng ngút ngàn thăm thẳm, những đỉnh núi ôm ấp mây trắng xóa như kí ức buồn. Gặp ai, Sơn cũng hỏi về Tuyết. Họ có gặp nàng trên bầu trời mùa hạ. Họ có gặp nàng trên bầu trời mùa thu. Họ lắc đầu hoặc mỉm cười. Họ có phải là bầy chim đi chơi xa mà Tuyết vừa gặp? Họ bay qua Sơn, để lại một khoảng trống rỗng. Chợt heo may tràn qua. Sơn rùng mình vì bị bủa vây bởi những sợi tơ vô hình. Sơn hét lên, đập cánh loạn xạ rồi vút lao đi, đâm sầm vào cánh cửa mùa đông. Sơn choáng váng trong cái rét đầu mùa dịu ngọt.
*
Chớm đông. Dã quỳ ngậm nắng hanh hao. Những triền hoa vàng tê dại, sóng sánh cuộn dâng trong gió. Những con đường xoắn xuýt ôm sườn núi, cô độc trong ánh vàng nhức nhối. Những tiếng chim lẻ bạn. Những tiếng chim lạc bầy.
Sơn đứng trên đồi thông. Những tán cây nhòe nhoẹt trong sương. Một màu xanh muốn tan loãng vào bóng tối. Đứng đấy và nhìn xuống. Sâu hút. Mờ mịt. Sương hay là mây bồng bềnh nơi vực thẳm? Hay là khói? Là hơi thở của những đàn chim thiên di quyện đặc? Trong đó, có hơi thở của Tuyết không? Sơn cứ nhìn mãi vào cái hố sâu trước mắt. Đến khi nó đã nuốt chửng cả bóng tối vào vòm họng. Sơn ngả lưng vào cành lá. Sương đêm ướt lạnh. Trăng cô liêu buông ánh nhìn héo hắt. Giun dế lầm rầm cầu nguyện. Cho vòng luân hồi. Cái lạnh thấm qua từng chiếc lông như châm vào da thịt. Sơn bải hoải nhớ về hơi ấm của Tuyết, về những ngày đông giá đã qua. Gió tràn đến, như hoài niệm thốc vào lòng. Những đêm đông dằng dặc như thế này, biết bao giờ mới đến được bình minh?
*
Tuyết sợ mùa đông. Nghe heo may giăng kín góc trời đã rùng mình vì gió mùa đông bắc. Cái lạnh sầm sập ào tới, hung hãn và tàn nhẫn, siết chặt lấy Tuyết trong giá lạnh tái tê. Những chiếc lông mềm mượt của Tuyết xù lên, tơi tả, hoang tàn như những cọng cỏ khô chấp chới giữa trời. Tuyết đã bay trên vực thẳm. Giữa mênh mông sương mù hoang lạnh. Thấp thoáng đỉnh núi đã bị che khuất bởi những dải trắng xóa. Đôi cánh Tuyết cũng trắng xóa. Nặng trĩu những sương. Tuyết đã chới với bên vực thẳm. Đã oằn mình chao liệng giữa những cơn gió bỏng rát. Bay trên bầu trời mùa đông. Ảm đạm và hiu hắt. Trước mắt Tuyết, một màn mưa xám đục. Liệu Tuyết có chết trước khi kịp đến mùa xuân?
Tuyết cất lên những tiếng gọi cô đơn. Tiếng Tuyết vút lên, chới với giữa thinh không, gục ngã trong khoảng hư vô không điểm tựa.Tiếng Tuyết hóa thành mưa, rớt ra từ đôi mắt. Tuyết đã bay qua những chuỗi ngày mòn mỏi, qua những miền câm lặng, những khoảng đợi chờ. Bầu trời rách nát không có cách gì vá víu. Tuyết vẫy vùng trong những lỗ hổng đơn côi ấy, thấy sâu hoắm một niềm khắc khoải. Bao giờ Tuyết bay về phía ấy. Về nơi có mùa xuân?
Mưa đã phủ kín thân thể. Tuyết run lên từng hồi. Chiếc chân nhỏ xíu của Tuyết lẩy bẩy không còn đứng vững trên cành nữa. Hơi thở yếu ớt. Tuyết cảm nhận rõ cái bi kịch đau đớn của bản thân. Cô đơn và tuyệt vọng. Bóng đêm bất trắc đầy cạm bẫy. Tuyết nép vào tán lá. Đôi mắt trĩu xuống. Sự tủi thân dâng lên. Sơn đang ở đâu? Một miền giá lạnh hay một trời ấm áp? Sơn đã biến mất khỏi cuộc đời Tuyết như chưa bao giờ hiện hữu. Sơn tung cánh trên cao xanh vời vợi hay gặm nhấm nỗi đau sau song sắt nhà tù? Tại sao, trên bầu trời mênh mông kia, từ mùa hạ tới mùa đông, Sơn không thả vào đó chút dấu vết nào? Để Tuyết cứ trôi dạt trong khoảng trời vô định?
Tuyết sẽ bay về phía ấy. Về nơi có mùa xuân.
Tuyết thiếp đi trong mộng mị. Những cơn mơ thon thót. Tiếng chim thảm thiết gieo vào kí ức một ngày ly tán. Những đóa hoa nhỏ máu tràn mặt đất. Tuyết giãy giụa câm nín. Bóng đêm bức tử những quầng sáng. Mưa xám chỉ còn là sương. Sương quyện đặc. Trắng xóa dâng tràn. Tuyết không còn nghe tiếng gió.
*
Sơn lang thang dưới trăng. Trăng suông lạnh lẽo đổ tràn nặng trĩu hai cánh. Thỉnh thoảng, Sơn phải liệng cánh để trút bớt trăng xuống dòng sông rộng. Trên đỉnh núi, tiếng sói tru trăng. Sơn nhìn con sói cô độc đang phả vào đêm cõi lòng nhức nhối. Giá mà Sơn cũng tru lên được như nó thì có lẽ Sơn sẽ nhẹ lòng hơn. Nhưng tiếng Sơn quá mỏng manh trong cái rợn ngợp của đất trời. Tiếng Sơn tan loãng vào núi rừng cây cỏ. Sơn thấy bất lực với chính mình. Biết bao mùa trăng đã qua, Sơn mải miết trên con đường thiên lý. Bỏ lại sau lưng, xa ngái ngút ngàn. Vậy mà chưa hề thấy chút gì của Tuyết ngoài một chiếc lông giờ đã xác xơ. Nhiều lúc Sơn sợ hãi. Vượt qua trùng điệp hiểm nguy, lỡ khi bay về tới mùa xuân mà Tuyết không ở đó? Nếu sự thật là vậy, tương lai đợi chờ Sơn là vậy, Sơn biết sẽ phải làm gì? Sơn sẽ gục ngã khi vừa chạm đến mùa xuân. Gục ngã vì kiệt sức và tuyệt vọng. Không! Nơi ấy mặt trời được sinh ra, là bình minh đầu tiên của cuộc đời. Lẽ nào, Sơn lại chết trong buổi bình minh ấy? Sơn lết đôi cánh mệt mỏi, đập những nhịp rã rời. Trăng đổ ào ào như mưa, ngập tràn lá cỏ.
*
Nhìn xa xa, Tuyết thấy một cột khói trắng ngoằn ngoèo vấn vít trong cái mờ mịt, u ám của trời đông. Mùi lửa nồng nàn và trầm ấm theo làn khói phả vào mặt, Tuyết sung sướng kêu lên. Một làng xóm nhỏ xinh đã hiện ra. Những mái nhà lợp rạ ủ dột trong bóng chiều. Nhưng Tuyết nghe thấy những tiếng xôn xao vang lên. Tuyết không biết là tiếng gì. Chỉ thấy trong lòng rộn rã. Đây đó, một vài đứa nhỏ cởi truồng, chân đất, má căng lên đỏ ửng chạy tíu tít nô đùa. Kí ức ùa về những mùa xưa cũ, khi Tuyết và Sơn mới chỉ là những chú chim non. Những lần đập cánh đầu tiên, háo hức và run sợ. Tuyết loạng choạng rồi rơi xuống. Đau nhưng vẫn cất cánh để bay lên. Và giờ, Tuyết đã bay qua biết bao khoảng trời. Tuyết ngạc nhiên thấy bầu trời đã được ai vá víu lại cho lành lặn. Bầu trời trắng xốp như một lớp kem bông. Những khoảng rách nát đã được lấp đầy. Tuyết vội vã bay về phía ấy.
Tuyết đáp xuống một cây rơm vàng óng ả. Êm ái và ấm áp vô cùng. Tuyết ngả lưng vào những cọng rơm. Thấy gân cốt được giãn ra và trong lòng tự nhiên trở nên thanh thản. Đúng rồi, mùi thơm của rơm đã xua tan đi bao phiền muộn. Tuyết rúc vào rơm như rúc vào lòng mẹ, nghe ngoài kia, những tiếng chim thiên di ríu rít. Hoàng hôn giăng trong mắt, một màu rơm sánh vàng như mật ngọt.
Bỗng Tuyết thấy từ trong những tiếng xôn xao đó, một tiếng gọi rất quen. Tiếng gọi phải chăng từ hoài niệm dội về trong nỗi nhớ? Hay tiếng gọi của thực tại? Tuyết ngơ ngác nhìn quanh. Chỉ thấy rơm sánh vàng như mật. Nhưng tiếng gọi phủ kín cả hoàng hôn. Tiếng Sơn, Tuyết thảng thốt nhận ra tiếng Sơn. Tuyết bối rối, giọng lạc đi, bay vút lên. Đúng là Sơn! Sơn tách ra khỏi đàn chim thiên di, lao đến chỗ Tuyết. Vỡ òa trong hạnh phúc.
Tuyết gục đầu vào bộ ngực vạm vỡ của Sơn. Sơn xòe rộng đôi cánh ôm ấp chở che. Yên lặng. Qua những ngày giông bão. Những cọng rơm khô óng ả ánh lên trong đêm rực rỡ.
Bình minh khe khẽ vươn lên.
Nơi ấy, mùa xuân đã trở về.