- Đoàng! Đoàng! Đoàng!...
Những tiếng súng “gầm thét” không ngừng, cát tút bắn tứ tung trên mặt đất, những vết máu loang lổ…
- Bùm…
Tiếng bom, tiếng mìn, tiếng lựu đạn…
- Bụp…Bụp…Hự…
Anh chợt khựng lại, quỳ một chân xuống rồi ngã lăn ra nền đất lạnh, ẩm ướt của Hà Nội. Anh ngửi cái vị đất, anh nhìn đồng đội đang tiến lên, anh ngửa cổ lên trời, mắt mở to, mơ màng về mẹ già nơi quê nhà, nhớ về hình bóng một cô gái trẻ trung, nghĩ về những viễn cảnh xa xôi của một ngày mai tươi đẹp…
Anh nhớ về lần gặp đầu tiên…
- Em gái ơi, rơi khăn tay này.
Cô gái quay người lại, nhận lấy khăn tay rồi mỉm cười duyên dáng: Cảm ơn!
Anh – một học sinh khoa Toán của Đại học Sư phạm vốn chưa bao giờ nghĩ đến một tình yêu màu hồng thì nay đã trúng tiếng sét ái tình. Phải, anh chợt khựng lại một giây khi nhìn thấy nụ cười của cô và khi nghĩ đến nụ cười duyên dáng ấy, lòng anh không khỏi rạo rực, bồn chồn. Cuộc sống của anh bắt đầu tràn đầy niềm vui, niềm hạnh phúc hơn, tràn đầy sự lãng mạn. Một con người khô khan, cứng rắn như anh cũng có ngày biết hát hò, biết cười. Anh thường hay lang thang một mình dưới sân trường để chờ gặp cô, gặp người con gái đáng yêu ấy. Anh thường nhớ lại lần gặp đầu tiên, đó là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn với hai má hồng hồng, đôi mắt long lanh và nước da trắng mịn màng, lạ thường. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh gặp một cô gái đẹp như vậy. Sự chờ đợi đã được đền đáp khi anh gặp lại cô trong chuyến xe về Sơn Tây. Không phải một viễn cảnh lãng mạn dưới sân trường mà anh thường tưởng tượng mà là một chuyến xe chật chội, khó chịu. Không đánh mất cơ hội hiếm hoi ấy, anh len lỏi từ cuối xe để lên trên, để bắt chuyện với cô:
- Chào em!
- À vâng. Chào anh. Anh là… ?
Trái với suy nghĩ của anh, cô hoàn toàn rũ sạch hình ảnh của anh ra khỏi tâm trí. Tuy thoáng một nét buồn trên gương mặt nhưng ngay lập tức anh lại trở về với trạng thái vui tươi, hồ hởi.
- À, em còn nhớ cái khăn tay chứ ? Anh là người nhặt khăn cho em dưới sân trường cách đây hai tháng.
Anh nói chung chung là hai tháng chứ thực sự nếu cần thiết, anh có thể nói đến chính xác cả ngày, giờ để cô nhớ lại.
- Ra là anh, em nhớ rồi. Anh đi đâu vậy ?
- Anh về quê thăm mẹ mấy hôm rồi mai mốt lại lên học.
Trò chuyện rôm rả suốt chặng đường, anh cảm thấy giữa anh và cô có nhiều mối liên hệ thú vị :
- Anh và em cùng quê, học cùng một trường, anh học khoa Toán, em học khoa Văn, thực sự quá hợp nhau.
Cô gái cười trước cách nói chuyện hài hước, tếu táo và có phần ngố tàu của chàng trai và lúc này anh thấy thật hạnh phúc, anh chỉ muốn thời gian mãi dừng lại ở khoảnh khắc này, để anh và cô mãi được bên nhau. Nhưng không có cuộc vui nào là không đi đến hồi kết, anh và cô rồi cũng đến lúc phải chia tay nhau.
Nhưng khoảnh khắc chia tay từ biệt lại mở ra một cơ hội cho anh, một con đường nhỏ giữa anh và cô, một chút rung động đến từ cả hai. Đó là mở đầu cho một mối tình đẹp, lãng mạn, trẻ trung, trong sáng.
Tháng 9 năm 1971, sau khi tốt nghiệp, anh và cô quyết định cùng tham gia kháng chiến. Anh gia nhập Lực lượng Giải phóng quân Hà Nội, còn cô trở thành một nữ chiến sĩ ngày đêm chuyên chở lương thực, thuốc men đến các địa bàn quân sự.
Trong suốt quãng thời gian hoạt động quân sự, anh và cô, mỗi người đều trải qua biết bao chuyện khó khăn, vất vả, những kỷ niệm đáng nhớ. Sợi dây liên lạc duy nhất giữa họ là những bức thư được gửi đều đặn mỗi tháng, là một cái khăn hay cái áo mà cô tự tay đan tặng anh những lúc rảnh rỗi. Họ đã quá quen với cái chết gần kề, quá quen với cảm giác mất mát, đau thương khi mất đi đồng đội, quá gần gũi với bệnh tật gian khổ…Chiến trường khốc liệt khiến anh trở nên chín chắn, bản lĩnh hơn, chặng đường gian nan khiến cô gầy đi nhiều, khuôn mặt đã thấm đẫm nhiều nỗi mất mát. Đối với anh mà nói, nghĩ đến cô có lẽ là niềm an ủi lớn nhất khi gặp khó khăn, là sự hy vọng lớn nhất của anh về một ngày giải phóng hoàn toàn đất nước.
Trong một trận chiến đấu khốc liệt tại Hà Nội, dưới làn mưa bom bão đạn, Lực lượng Giải phóng vẫn không ngừng tiến về phía trước. Mỗi lần ra trận, anh đều cầu nguyện, một nguyện cầu may mắn cho tất cả mọi người và cho anh. Nhưng hôm này, lời cầu nguyện ấy có lẽ đã không còn được Chúa đáp ứng.
Những dòng kí ức cứ không ngừng chảy về, cứ bất tận mà xa xăm, khó nắm lấy. Sự nhói đau về thể xác không thể cản anh nhớ về những mộng mơ tuổi trẻ, anh nhớ về những câu hát của non sông đất nước, những câu ca của người lính. Nước mắt anh tuôn trào, anh muốn đứng dậy để được tiếp tục chiến đấu, anh muốn quân ta đánh trận này nhanh chóng, để được tận hưởng niềm vui thắng trận, để anh về doanh trại, gửi nốt một bức thư…
Nơi Sơn Tây quê anh mến thương, một người mẹ đang ngồi nhặt rau, một khuôn mặt buồn khổ đã thấm đượm biết bao cay đắng, mất mát. Nghe thấy tiếng bom nơi xa xôi vọng lại, dường như bà mẹ nghe được cả những tiếng súng nơi chiến trường khốc liệt. Bất giác ngửa mặt lên trời, nghe thấy những tiếng máy bay “gầm thét”, xé rách khoảng trời tĩnh lặng, bà bật khóc, bà khóc vì lẽ gì có lẽ người mẹ nào cũng thấu…
Đâu đó, trên những chuyến xe chở thuốc men, một cô gái xinh xắn, nhỏ bé cũng không ngừng nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của mình, nơi cô đang chở hàng cũng nghe được những tiếng máy bay, những tiếng súng tiếng bom ác liệt, át cả những tiếng động cơ xe. Rồi cô cũng lo lắng, một nỗi lo đau đáu mà ngày nào bất kì lúc nào cô cũng đều sợ hãi tột cùng. Nhưng cô có một niềm tin rất lớn vào nơi chiến trường xa xôi kia, một niềm tin tất thắng, một niềm tin bình an…
Còn anh, một mình nơi đó nhìn đồng đội ngã xuống, anh vẫn không ngừng cầu nguyện, anh khóc nhưng miệng vẫn nở một nụ cười, một hy vọng xa xăm không bao giờ mất…
Bùm…Bùm…Đoàng…Đoàng…